Sở thích Tiếng Anh và trò chơi tuổi thơ
Từ lúc còn là học trò trên ghế nhà trường, cô ấy đã rất thích việc dùng bảng và phấn. Năm lớp sáu, cô hay bày trò chơi cô giáo, dạy cho đứa em, lúc đó đang học lớp hai. Những kiến thức lớp sáu mà mình vừa được học. Cũng may con bé không hiểu gì nhưng được cái thuộc bài. Cô có thể chắc chắn đến bây giờ con bé vẫn nhớ như in.
“Hello, Peter.
Hello, Mary. How are you?
I’m fine, thank you. And you?
I’m fine, thanks.”
Năm học cấp ba, khi chọn ngành nghề và trường để học đại học. Mẹ hay hỏi “Mai mốt con làm gì?” Lúc đó cô chỉ trả lời mặc định là “Con dạy Tiếng Anh”, đơn giản chỉ vì Tiếng Anh là môn duy nhất cô học trội.
Ra trường …
Cô đã làm việc ở khá nhiều trung tâm ngoại ngữ. Từ vùng quê Đà Lạt, nơi cô bắt đầu hình thành tình yêu thương, quý mến trẻ em. Lúc đó mới ra trường, ít kinh nghiệm nên cô chỉ được giao một số lớp với học trò nhỏ tuổi. Ngày ngày đến trường, được gặp các em là một niềm vui có thể xoa dịu đi tất cả muộn phiền. Nhưng có một điều trăn trở ở vùng đất yên bình đó. Cơ hội phát triển chuyên môn và sự nghiệp gần như bằng không. Cô xách giỏ đi Sài Gòn.
Một mình giữa Sài Gòn hoa lệ
May mắn được nhận vào một Liên trường ngoại ngữ lớn và có tiếng ở Sài Gòn. Cô được đào tạo về quy trình, thái độ, kỹ năng và bắt đầu làm việc có kế hoạch. Những điều mà ở quê chưa bao giờ được tiếp cận. Văn hóa công ty coi trọng việc phát triển bản thân bằng đọc sách, khuyến khích thể dục thể thao và phát triển kỹ năng mềm.
Các khóa học ngắn hạn như thanh nhạc, dance sports, bơi, yoga, nhảy hiện đại… được tổ chức hàng năm cho giáo viên nhân viên. Có vài năm kinh nghiệm dance sports trước đó nên cô cũng đăng ký tham gia. Cô nhớ như in câu nói của Thầy “Giáo viên thì phải bặt thiệp tài hoa”.
Những chương trình văn nghệ của trường được tổ chức như live show chuyên nghiệp. Cô tự hào bởi sự hoành tráng và cô nhận ra những tài năng đó là thành quả của việc rèn luyện. Yêu thích môi trường làm việc nhưng vẫn chưa thật sự thỏa mãn vì lúc này. Cô muốn làm điều gì đó lớn hơn, muốn bắt đầu nơi mà cô có thể triển khai các ý tưởng đang nhảy loạn xạ trong đầu. May mắn sao, vũ trụ đáp lời, cô bén duyên với thành phố biển.
Thích nghi và thử thách ở LEOGO
Được mệnh danh là thành phố đáng sống, nhưng thời điểm cô chuyển đến sống cũng là mùa bão của năm. Lần đầu tiên trong đời chứng kiến tôn bay phấp phới. Cây cối ngã đổ, dạy một tuần nghỉ bão hai ngày, cô bị sốc. Chặng đường mười hai cây số sáng đi tối về dưới cơn mưa tầm tã, lắm lúc bị lạc, chạy hơn hai tiếng vẫn chưa đến trường, nước mắt lăn dài hòa cùng mưa.
Sự thiếu hiểu biết về văn hóa địa phương lúc đó khiến cô gặp khá nhiều rắc rối trong việc giao tiếp. Truyền tải thông tin cho đồng nghiệp và cộng sự, dẫn đến sự hợp tác kém hiệu quả. Hoạt động đội nhóm nhiều mâu thuẫn, xích mích. Những kinh nghiệm giảng dạy không giúp ích cho cô trong việc quản lý giáo dục. Trải qua một vài tháng thích nghi, mọi việc dần như vào guồng thì nàng Covid ập đến. Thành phố lock down. Cô chìm đắm trong sự bi quan, mất niềm tin và cô đơn. Cũng từ đó, chứng đau đầu kinh niên hình thành.
Vượt qua nốt trầm của cuộc đời
Một hôm, nhận ra dường như không khí gia đình đang bất ổn. Cô cảm thấy không thể để tâm trạng u ám này bao vây mình và ảnh hưởng đến xung quanh nữa, cô lao vào học. Thời gian rảnh, cô chọn những mẫu hoa mà cô yêu thích để vẽ lại bằng màu nước, sở thích mà đã từ lâu rồi cô không nghĩ đến. Thiền giúp cô ngưng đi những dòng suy nghĩ tiêu cực. Bắt đầu cảm thấy biết ơn những bữa cơm 25k đa dạng mà mẹ cố gắng nghiên cứu. Thay đổi mỗi ngày cho cả nhà để không gây ngán mà vẫn tiết kiệm trong mùa dịch.
Cô dần biết kiểm soát cảm xúc hơn. Sự ra đời của đứa cháu đáng yêu cũng đã kết nối lại các thành viên trong gia đình. Đem đến tiếng cười và niềm vui cho cả nhà. Cô bắt đầu quan tâm những đầu sách về trí tuệ cảm xúc. Làm việc đội nhóm, các đầu sách của thầy Thích Nhất Hạnh, các video chia sẻ của thầy Trần Việt Quân, các bài diễn thuyết truyền động lực từ TED Talk. Càng học, cô càng có cái nhìn sâu sắc hơn về giá trị, con người, văn hóa, và càng thấy mình nhỏ bé…
Sau dịch, cô thay đổi hẳn cùng LEOGO
Ngày mở cửa trường hoạt động lại, cô và đồng đội vui mừng bắt tay vào thực hiện những kế hoạch, áp dụng những điều mình học được trong thời gian dịch. Cô cởi mở hơn, chấp nhận sự khác biệt, tìm ra giá trị cốt lõi của bản thân và nhìn thấy giá trị từ đồng đội. Từ đó thu hút được giáo viên nhân viên tiềm năng gia nhập vào đội nhóm.
Các hoạt động của công ty giờ đây hiệu quả hơn vì trí tuệ, đạo đức, nghị lực được đặt lên hàng đầu. Văn hóa công ty ở LEOGO dần hình thành và điều đáng tự hào đó chính là 100% thành viên công nhận đây là môi trường tuyệt vời cho bạn trẻ thể hiện và phát triển năng lực. Cô vẫn tiếp tục duy trì thói quen học tập, làm đầy những kỹ năng còn thiếu và chia sẻ cho đồng nghiệp những kiến thức giá trị. Cô hiểu rõ sự vận hành của dòng suy nghĩ ảnh hưởng đến kết quả như thế nào. Từ đó suy nghĩ có chọn lọc và những kết quả mang lại thật tuyệt vời.
Gia đình và LEOGO
Gia đình và LEOGO là động lực rất lớn khiến cô liên tục học hỏi và hoàn thiện bản thân. Đến nỗi không có thời gian để tìm kiếm nửa kia của mình. Nhưng cô vẫn tin rằng một ngày nào đó, đủ duyên, anh sẽ xuất hiện. Hành trình khởi nghiệp gian nan nhưng kinh nghiệm và trải nghiệm ở LEOGO là những điều vô giá mà không tiền nào có thể mua được. Cô luôn biết ơn bài học đó, biết ơn tất cả cộng sự, đồng nghiệp đã và đang hợp tác. Và cô sẽ luôn sống với lý tưởng cho đi giá trị, với niềm tin vào giáo dục bền vững.